Kết quả tìm kiếm cho "Xóm nghề đan đát"
Kết quả 1 - 12 trong khoảng 1339
Khi gió bấc tràn về, chúng tôi trở lại xã Vĩnh Xương rồi xuôi về Khánh Bình. Hai xã biên giới ấy như đôi cánh tay dang rộng, đón dòng Mekong chảy vào đất Việt. Nơi đây, sông không chỉ mang phù sa bồi đắp ruộng đồng mà còn mang theo nhịp sống kinh tế mới. Người dân vẫn giữ nếp mưu sinh dựa vào con nước nhưng vẫn chủ động mở thêm những hướng đi phù hợp với sự phát triển của vùng biên hôm nay.
Những ngày cận Tết, khi không khí xuân dần hiện hữu trong từng ngõ phố, xóm làng, nhà vườn trồng hoa kiểng ở An Giang bước vào giai đoạn quan trọng nhất trong năm, chăm dáng, giữ thế để cây nở hoa đúng dịp. Từ mai vàng, bonsai đến bông trang trước sân nhà, mỗi khu vườn đều chung nhịp làm việc lặng lẽ nhưng kỹ lưỡng.
Không cần quảng cáo dài dòng, nhiều nông dân chọn cách đưa tên mình lên bao bì, nhãn mác sản phẩm. Họ coi đó là danh dự, cam kết chất lượng và cũng là cách gìn giữ văn hóa nông nghiệp quê nhà.
Ở ấp Tân Đông, xã Óc Eo, vợ chồng ông Thạch Thiện Cơ và bà Trần Thị Hoa trở thành điểm tựa của nhiều hộ nghèo. Gắn bó với công tác xã hội nhiều năm, ông Cơ tâm niệm: “Làm phước để đồng bào bớt lo, bớt khổ, mình cũng thấy nhẹ lòng”.
Mờ sáng, đi qua vùng quê mùa bấc, người dân đang tất bật với chuyện đồng áng, khai thác cá, tôm, tạo nên bức tranh nông thôn sinh động. Cơn gió nam khẽ khàng báo hiệu Tết cận kề, ai cũng tranh thủ kiếm thêm thu nhập đủ đầy.
Buổi sớm trên dòng sông Hậu, lớp sương mỏng còn bảng lảng mặt nước. Đứng trên cầu Châu Đốc, tôi nghe tiếng ghe máy chở nông sản hòa cùng giọng đọc kinh trầm ấm của đồng bào Chăm đi lễ. Châu Phong sau hợp nhất, rộng hơn mà cũng bình yên hơn, nhưng trong cái bình yên ấy là một nhịp sống mới đang dâng lên mạnh mẽ giữa đôi bờ sông Hậu.
Điều đặc biệt, khi tôi tìm hiểu câu chuyện về những khu nhà đại đoàn kết trên quỹ đất công là rất ít tình trạng người dân bỏ nhà đi nơi khác sinh sống sau khi được cấp nhà. Cùng với sự quản lý chặt chẽ, bài bản của tổ tự quản, khóm, ấp, cấp xã, tính nhân văn của khu nhà được gìn giữ vẹn nguyên như ban đầu. Vấn đề đặt ra là làm thế nào để giữ “chuỗi”, phát huy hơn nữa mô hình ý nghĩa trong giai đoạn mới.
Không chỉ là nơi che mưa, che nắng, những khu nhà đại đoàn kết trên quỹ đất công còn tạo nên cộng đồng nhỏ, nơi những số phận từng chịu nhiều thiếu thốn tìm được sự đồng cảm, sẻ chia.
Cận Tết, các xưởng nhỏ và hợp tác xã ở An Giang vào guồng tăng tốc, làm xuyên ca để kịp đơn hàng dồn dập. Đơn lớn kéo theo yêu cầu nâng chất, chuẩn hóa mẫu mã và lo vận chuyển để hàng quê đi xa.
Gần 10 năm, trở lại các khu nhà đại đoàn kết đầu tiên của tỉnh An Giang (trước sáp nhập), tôi vẫn bắt gặp “nụ cười an cư”. Đó là nụ cười của sự bình yên, hy vọng và lòng biết ơn sâu sắc trước nghĩa tình rộng mở của cộng đồng...
Bất chấp việc truy quét ráo riết và hàng loạt gian thương đã bị bắt, nhiều cá nhân vẫn ngang nhiên quảng cáo và bán hàng giả, hàng dỏm... trên các nền tảng online.
Biển không chỉ là không gian mênh mông xanh thẳm, mà còn là nguồn sống của hàng triệu ngư dân dọc dải đất hình chữ S, đâu đâu cũng có những con người gắn bó máu thịt với biển. Ở ấp Bãi Bấc, đặc khu Kiên Hải (tỉnh An Giang) có một lão ngư đã ngoài 70 tuổi, nhưng vẫn ngày ngày vượt sóng gió, đánh bắt tôm cá, chăm lo cho con cháu…